1.
Ngông là gì?
Ngông là những hành
động khác đời gây nên sự chú ý của số đông, mang tính chất ngang tàng, phóng
túng, đùa cợt.
Ngông cũng là một
cách sống vượt ra ngoài khuôn khổ của xã hội đương thời, thách thức với xã hội.
Cách sống ấy mang tính chất chủ quan và coi thường dư luận xã hội.
2.
Cái ngông trong văn chương?
Là phản
ứng của những người nghệ sĩ tài hoa có cốt cách, tâm hồn khác biệt
với người thường, không chấp nhận sự đơn điệu mà luôn phá cách, sống phóng
túng, tự do khẳng định cá tính và bản lĩnh của mình; cũng là phản ứng của trí thức có nhân cách
trước xã hội mà họ không thể chấp nhận, không muốn nhập cuộc.
3.
Cái ngông của thi sĩ Tản Đà.
a. Cái ngông thể hiện ở nội dungbài
thơ Hầu trời:
- Cuộc đọc thơ đầy đắc ý của Tản Đà cho
Trời và chư tiên nghe giữa chốn “thiên môn đế khuyết” thể hiện ý thức rất cao về tài năng và tâm
cũng là biểu hiện của “cái ngông” Tản Đà.
+ Khẳng định tài năng văn chương thiên phú
của mình (Trời và các chư tiên trên trời ngồi tĩnh túc, vỗ tay, khen
văn thật tuyệt,…);
+ Không thấy ai đáng là kẻ tri âm với mình
ngoài Trời và các chư tiên;
+ Tự nhận mình là người trích tiên bị đày
xuống hạ giới để thực hành “thiên lương”.
- Tản Đà trần tình với Trời về tình
cảnh khốn khó của kẻ theo đuổi nghề văn nhằm trực tiếp bộc lộ những suy nghĩ,
phát biểu quan niệm về nghề văn (gắn với hoàn cảnh xã hội thuộc địa nửa phong
kiến ở nước ta những thập niên đầu của thế kỉ XX).
+ Văn chương là một nghề kiếm sống mới,có
người bán kẻ mua, có thị trường tiêu thụ,… Người nghệ sĩ kiếm sống bằng nghề
văn rất chật vật, nghèo khó vì “văn chương hạ giới rẻ như bèo”.
+ Những yêu cầu rất cao của nghề văn: nghệ
sĩ phải chuyên tâm với nghề, phải có vốn sống phong phú; sự đa dạng về loại,
thể là một đòi hỏi của hoạt động sáng tác.
b. Cái ngông thể hiện
ở nghệ thuậtbài thơ Hầu trời.
Bài thơ làm
theo thể thơ thất ngôn trường thiên khá tự do; giọng điệu thoải mái, tự nhiên;
ngôn ngữ giản dị, sống động,…