Nắng Tây Ninh vốn dĩ không dịu dàng
Nên tà áo em
bay bay tóc gió
Mùi hoa phượng
chưa đến đã vội đi
Sặc sở mấy
cũng nhạt nhòa chóng vánh
Một mai em đi
xa lòng vẫn nhớ
Cỏ lau gầy
chờ đợi đến ngàn năm
Giấc mơ hồng
bay tận chốn cung tiên
Anh ở lại một
nụ cười héo hắt.
Nắng Tây Ninh
dẫu không thể dịu dàng
Cũng làm ngất
ngây bao nhiêu nỗi nhớ
Lá xanh hơn,
hoa cũng được thêm màu
Hãy như nắng
đừng thay màu khi gió
Mãi một màu
như vốn dĩ sinh ra.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét