Theo yêu cầu của trưởng phòng,
nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng đến một vùng ven biển miền Trung (cũng là nơi anh từng
chiến đấu) để chụp một tấm ảnh cho cuốn lịch năm sau. Sau nhiều ngày “phục
kích”, người nghệ sĩ đã phát hiện và chụp được “một cảnh đắt trời cho” – đó là
cảnh một chiếc thuyền ngoài xa đang ẩn hiện trong biển sớm mờ sương. Nhưng khi
chiếc thuyền vào bờ, anh đã ngạc nhiên đến sững sờ khi chứng kiến từ chính
chiếc thuyền đó cảnh người chồng vũ phu đánh đập vợ một cách dã man, đứa con vì
muốn bảo vệ mẹ đã đánh trả lại cha mình.
Những ngày sau, cảnh tượng đó lại tiếp diễn và lần này
người nghệ sĩ đã ra tay can thiệp . . . Theo lời mời của chánh án Đẩu (một
người đồng đội cũ của Phùng) người đàn bà hàng chài đã đến toà án huyện. Tại
đây, người đàn bà ấy đã từ chối sự giúp đỡ của Đẩu và Phùng, nhất quyết không
bỏ lão chồng vũ phu. Chị đã kể câu chuyện về cuộc đời mình và đó cũng là lí do
giải thích cho sự từ chối trên. Rời vùng biển với khá nhiều ảnh, người nghệ sĩ
đã có một tấm được chọn vào bộ lịch “tĩnh vật hoàn toàn” về “thuyền và biển”
năm ấy. Tuy nhiên, mỗi lần đứng trước tấm ảnh, người nghệ sĩ đều thấy hiện lên
cái màu hồng hồng của ánh sương mai và nếu nhìn lâu hơn bao giờ anh cũng thấy
hình ảnh người đàn bà nghèo khổ, lam lũ bước ra từ tấm ảnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét