Cảm nhận của anh (chị) về bài thơ “Đàn ghi ta của Lor
– ca” (Thanh Thảo)
DÀN BÀI
I. Mở bài:
- Thanh Thảo là
nhà thơ trẻ thời chống Mỹ. Ông được công chúng đặc biệt chú ý bởi những bài thơ
và trường ca mang diện mạo độc đáo viết về chiến tranh thời hậu chiến.
- Thơ Thanh Thảo là sự lên tiếng của người trí
thức nhiều suy tư, trăn trở về các vấn đề xã hội và thời đại
- Với niềm
ngưỡng mộ và xót thương, Thanh Thảo đã khắc hoạ cuộc đời nghệ sĩ Lor-ca với lý
tưởng cách tân nghệ thuật và cái chết oan khuất.
II. Thân
bài:
1. Khái
quát:
- Lor-ca tên đầy đủ: Phê-đê-ri-cô Gar-xi-a-Lor-ca
(1898-1936) là một trong những tài năng sáng chói của văn học hiện đại Tây Ban Nha. Được coi là thần đồng với năng khiếu thiên bẩm trên nhiều lĩnh vực của nghệ thuật: Thơ ca, hội hoạ, âm nhạc, sân khấu...
- Lor - ca cổ vũ nhân dân đấu tranh, đòi quyền sống và là người khởi xướng những cách tân nghệ thuật
- Hoảng sợ trước ảnh hưởng xã hội to lớn của Lor-ca, năm 1936 bọn phát xít đã bắt giam và bắn chết ông.
- Cái chết của Lor - ca đã làm dấy lên một làn sóng phẫn nộ trên thế giới. Tên tuổi Lor-ca từ đó trở thành một biểu tượng, là ngọn cờ tập hợp các nhà văn hóa Tây Ban Nha và thế giới chiến đấu chống chủ nghĩa phát xít, bảo vệ văn hóa dân tộc và văn minh nhân loại.
- Nói đến đất nước TBN là nói đến cây đàn ghi ta, cây đàn trở thành biểu tượng âm nhạc và tinh thần của đất nước này. Cảm hứng từ cây đàn ghi ta đã tác động đến những câu thơ của Thanh Thảo. Những câu thơ tự do như những giai điệu ghi ta thánh thót trong những đêm thanh vắng. Câu thơ quen thuộc của Lor – ca được Thanh Thảo lấy làm lời đề từ như chính ước vọng và tâm hồn Lor – ca: nếu có phải chết thì sẽ chết trong tiếng đàn dân tộc, trong nỗi niềm dân tộc và niềm vui được làm một người TBN
2. Phân
tích:
a. Khổ 1 + 2 + 3: Hai bức trang tương
phản của đất nước TBN:
- Bài thơ
mở ra với những tiếng đàn ghi ta:
“Những tiếng đàn bọt nước
Tây Ban Nha áo
choàng đỏ gắt”
+
Một liên tưởng để so sánh lạ và rất gợi: tiếng ghi ta bồng bềnh như bọt nước,
mong manh như bọt nước lan tỏa trong không gian.
+
Nói đến TBN thì ngoài hình ảnh cây đàn ghi ta, còn có hình ảnh của người dũng
sĩ đấu bò tót với áo choàng màu đỏ gắt. Như vậy, chỉ cần có hai thứ: một cây
đàn ghi ta với những giai điệu mênh mông, một chiếc áo choàng đỏ trên lưng
ngựa, thế là thành một người TBN _ con người của một đất nước vừa rất nghệ sĩ,
vừa rất quả cảm.
- Câu thơ không có từ ngữ mà chỉ có âm
thanh:
“li – la – li – la – li – la”
+ Câu thơ như chỉ để ghi lại tiếng đàn.
+
Không cần từ ngữ bởi tự thân những tiếng ấy đã mô phỏng đúng một dáng điệu, một
phong thái, một tâm hồn: li – la – li – la – li – la… -> vô tư, tự do, phóng
khoáng…
-
Hình ảnh Lor – ca:
“ đi lang
thang về miền đơn độc
với vầng trăng chuyếnh choáng
trên yên ngựa mỏi mòn”
+
Buồn và cô đơn
+
Người và cảnh tương đồng: con người thì lang thang, không gian thì đơn độc,
vầng trăng thì chuyếnh choáng, yên ngựa thì mỏi mòn.
- Những dòng thơ tiếp theo như vỡ òa:
“Tây Ban Nha
hát nghêu ngao
bỗng kinh hoàng
áo choàng bê bết đỏ”
+
Từ TBN “hát nghêu ngao” đến TBN “bỗng kinh hoàng” là một sự đổ vỡ ghê gớm.
+
Từ hình ảnh áo choàng đỏ gắt của người đấu sĩ đến “áo choàng bê bết đỏ” là một
đổi thay bàng hoàng. Đất nước TBN của nhân dân TBN, của những dũng sĩ và nghệ
sĩ đã bị thay thế bởi đất nước TBN phát xít của tên độc tài Phrăng – cô.
- Đất nước chìm trong bi thảm:
“Lor – ca bị
điệu về bãi bắn
Chàng đi như người mộng du”
+
Chàng trai đơn độc đối mặt với cái chết.
+
“như người mộng du” -> Lor – ca không hiểu, không tin những gì đang diễn ra
trên đất nước mình và cũng không quan tâm đến bãi bắn đang chờ chàng phía
trước.
- Cùng với cái chết của Lor – ca, mọi
thứ đẹp đẽ của TBN cũng sụp đổ:
“Tiếng ghi ta
nâu
bầu trời cô gái ấy
tiếng ghi ta lá xanh biết mấy
tiếng ghi ta tròn bọt nước vỡ tan
tiếng ghi ta ròng ròng
máu chảy”
+
Từ tiếng đàn nâu của cô gái da nâu, tiếng đàn ghi ta lá xanh của cuộc sống TBN,
đến tiếng ghi ta tròn bọt nước… tất cả nay chỉ còn một tiếng ghi ta duy nhất
“tiếng ghi ta ròng ròng…máu chảy”, tiếng ghi ta từ cái chết của Lor – ca, tiếng
ghi ta của TBN đau thương.
+
Câu thơ của Thanh Thảo gãy ra làm hai, tiếng đàn vỡ ra làm hai, cuộc sống cũng
như bị chém đứt làm hai mảnh _ như tiếng ghi ta – ròng ròng – máu chảy…
b.
Tiếng đàn bất diệt của Lor – ca:
- Khổ thơ thứ tư như một lời khẳng định
dứt khoát một chân lí trường cửu:
“không ai
chôn cất tiếng đàn
tiếng đàn như cỏ mọc hoang
giọt nước mắt vầng trăng
long lanh trong đáy giếng”
+
Nhịp điệu chậm rãi, đều đặn, chắc chắn
+
Chân lí tự nhiên: người ta có thể chôn một con người, nhưng “không ai chôn cất
tiếng đàn”, tiếng đàn và tâm hồn Lor – ca sống mãi.
+
Những điều so sánh với tiếng đàn cũng chính là chân lí tự nhiên của sự sống: cỏ
hoang cứ mọc mãi, xanh mãi không ngừng, vầng trăng soi vào đáy giếng long lanh
như giọt nước mắt…
- Khẳng định tiếng đàn Lor – ca bất
diệt, Thanh Thảo như nhìn thấy Lor – ca:
“đường chỉ
tay đã đứt
dòng sông rộng vô cùng
Lor – ca bơi sang ngang
trên chiếc ghi ta màu bạc”
+
Hình ảnh tưởng tượng mới lạ.
+
Hình ảnh thể hiện niềm tin vào sự bất tử của Lor – ca. Lor – ca vẫn sống mãi
trong tâm trí người đời, sống cho đến tận hôm nay, như một con người đã đi vào
huyền thoại.
- Lor –
ca đã vượt lên trên sức mạnh của cái chết để trường tồn:
“chàng ném lá
bùa cô gái Di – gan
vào xoáy nước
chàng ném trái tim mình
vào lặng yên bất chợt”
+
Lá bùa của cô gái Di – gan làm nghề bói toán tặng cho chàng để chàng tránh mọi
hiểm nguy, thoát khỏi cái chết -> Ném lá bùa vào xoáy nước: Lor – ca đã vượt
lên nỗi sợ hãi cái chết thường tình…
+
Ném trái tim mình vào lặng im -> Lor – ca đã đi vào cõi tình yêu vĩnh hằng.
+
Hình ảnh cuối cùng của Lor – ca vừa như một nghệ sĩ, vừa như một thánh nhân.
- Bài thơ kết thúc bằng âm điệu ghi ta:
“li – la – li – la – li – la” -> Mãi mãi tiếng đàn ghi ta vẫn còn, cái tốt
đẹp của cuộc đời có thể khuất lấp chứ không mất đi, Lor – ca bất tử.
III. Kết bài:
-
Là một nhà thơ xuất thân là một người lính từng vào sinh ra tử trong cuộc chiến
tranh chống Mĩ cứu nước, Thanh Thảo đã yêu mến, kính phục Lor – ca trong cả hai
tư cách: nhà thơ và người chiến sĩ.
-
Âm điệu bài thơ như những tiếng đàn, vừa bay bổng vừa đau thương, chuyển tải
được tiếng đồng vọng của những tâm hồn nghệ sĩ – chiến sĩ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét